Có những lúc ta không là ta mà chẳng là ai khác

Có những lúc ta không là ta mà chẳng là ai khác...

"Ta là ai?
Ai là ta?
Giữa cuộc đời này!
Ngẫu khúc lại vang trong lòng, ta bấn loạn, nghiêng ngả, đôi lúc lại như một hạt sỏi, lặng lẽ nằm giữa cuộc đời. Dường như không chỉ mỉnh ta hỏi ta như vậy? Trong trí nhớ của ta vẫn còn hằn in dấu chân ai đó đã lỡ bước qua miền nhớ của ta. Nhưng họ hỏi ta để làm gì? Họ không phải là ai xa lạ, một người quen, có thể rất quen. Ta hoảng hốt khi nghe câu hỏi ấy, ta quay lại, ta nhìn về phía người ta, quên mất ta cần nhìn mình. Thế là một vài điều có nghĩa đã thành vô nghĩa...
Thời gian là một tiếng cười trong gió... Thời gian là một đóm lửa đang cháy sẽ lụi tàn... Thời gian là dòng nước nâng con thuyền chở ngày mai... Thời gian là cái hối tiếc của những lữ khách lỡ tàu... Thời gian là khát vọng của ta và quá khứ...
Ta không giật mình khi biết ta đang đi trên con đường mang tên hiện tại. Ta nhìn lại con đường quá khứ nhưng chẳng thể nào đặt chân lại được. Ta khóc, ta cười, ta điên đảo... cho những ngày qua! Nhưng đó cũng là ta của quá khứ. Ta không biết trong tương lai ta sẽ như thế nào nhưng ta hiểu cái giá của những phút giây mà ta lỡ chạm tay một cách ơ hờ..."

Nhận xét